CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Cưng Chiều Vương Phi Chí Tôn


phan 46

 Chương 106


 Lăng Dạ Ảnh nghe được hạ nhân thảo luận, biết tin Kỳ Tinh quốc đang chuẩn bị tấn công Lăng Nguyệt quốc, lập tức định ra khỏi phòng đi tìm Liễu Tư Nhiễm, nhưng lại bị thủ vệ ngăn cản. (Có đi có lại mới toại lòng nhau ai bảo anh lúc trước cũng giam ả ta làm rì a)

"Tránh ra." Hắn lạnh lùng nhìn hai tên thủ vệ.

"Chủ tử, xin thứ lỗi, tiểu thư phân phó ngài không thể đi ra ngoài." Một tênthủ vệ cúi gằm mặt cung kính nói.

Sắc mặt Lăng Dạ Ảnh càng thay đổi, nghiêm túc mà nói: "Ngươi đã gọi ta là chủ tử, thì phải nghe lời ta."

Tim của hắn bị như bị ai đó bóp một cái, không ngờ Liễu Tư Nhiếm lại giam lỏng hắn, chắc chắn nàng kiên quyết muốn đối phó Lăng Dạ Vũ và Mộc Ly Yên.

"Ảnh, làm sao vậy?" Đúng lúc đó Liễu Tư Nhiễm đi tới, trên mặt tràn đầy cười, hai mắt tóat ra vẻ không hiểu, không biết là thật sự không hiểu hay là giả bộ mà thôi.

"Tại sao lại giam lỏng ta?" Lăng Dạ Ảnh khôi phục lại bộ dáng thản nhiên như cũ, thanh âm có vài phần xa lạ.

Nụ cười trên mặt Liễu Tư Nhiễm lập tức cứng đờ, lập tức lại khôi phục bình thường trở lại, "Bây giờ chàng không có võ công, ta sợ chàng đi ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm."

Hai mắt Lăng Dạ Ảnh thâm thúy nhìn chằm chằm Liễu Tư Nhiễm hỏi: "Vì sao Kỳ Tinh quốc lại chuẩn bị tấn công Lăng Nguyệt quốc? Có phải nàng đã làm cái gì hay không?"

Liễu Tư Nhiễm né tránh ánh mắt của hắn, ý đồ muốn che giấu, "Ta làm sao mà biết? Ta chẳng thể can thiệp quyết định của Kỳ Hoàng."

Thấy nàng không chịu thừa nhận, Lăng Dạ Ảnh thở dài, "Chúng ta vì sao nhất định phải đi tranh quyền đoạt lợi, mấy thứ này thật sự có ý nghĩa sao?"

"Nếu chúng ta không có quyền lực, thì vĩnh viễn cũng bị giẫm đạp dưới đất, đạo lý này chàng còn không hiểu sao?" Bờ mi Liễu Tư Nhiễm run run, thần sắc hơi có chút kích động.

"Chúng ta tìm một chỗ không người quy ẩn không phải tốt sao? Rời xa thế sự hỗn loạn, àng có thể hay không vì ta mà buông tha cho tất cả?" Hai mắt đen láy của Lăng Dạ Ảnh nhìn Liễu Tư Nhiễm, mang theo một chút cầu xin, thanh âm vô cùng trầm trọng.

Hắn vẫn không thể hiểu được, tại sao ở trong lòng của nàng, hắn chưa hẳn đã bằng quyền lực.

Liễu Tư Nhiễm cắn cắn môi, xoay mặt đi không nhìn hắn.

Một lát sau, nàng xoay mặt cười tươi như hoa nói với hắn: "Chàng vẫn chưa ăn đúng không? Đi, ta ăn cùng chàng."

Trong lòng càng hận Mộc Ly Yên thêm vài phần, đều là tại ả, hôm nay hai người bọn họ mới biến thành như vậy.

Liễu Tư Nhiễm đi vào, ánh áng trong mắt Lăng Dạ Ảnh dần dần tối xuống, nàng đang trốn tránh, tuy rằng quyền lực chưa hẳn quan trọng bằng hắn, nhưng hắn cũng chưa chắc so được với quyền lực.

Hoàng cung Cung Dương quốc, Cung Y Lâm như có đăm chiêu ngồi ở trên ngôi vị hoàng đế.

"Hoàng thượng, hiện thời Kỳ Tinh quốc nếu tấn công Lăng Nguyệt quốc, chúng ta nếu như khoanh tay đứng nhìn, vô luận là nước nào thắng lợi, quốc gia chúng ta đều sẽ bị thôn tính, thần nghĩ là, không bằng đi trợ giúp Lăng Nguyệt quốc, Lăng Nguyệt quốc vẫn là nước liên hôn với chúng ta, lần này giúp Lăng Nguyệt quốc, bọn họ sẽ vô cùng cảm kích Hoàng thượng." Một vị quan viên chắp tay đề nghị.

Cung Y Lâm lẳng lặng nghe, ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn, không hề gõ theo tiết tấu làm tâm của chúng quan viên cũng nhảy nhót theo từng nhịp gõ.

Một lát sau, Cung Y Lâm nâng mí mắt chậm rãi cười, "Nên hỗ trợ."

Nhưng thực ra trong lòng hắn lại có tính toán khác.

Ánh mặt trời lặn xuống dưới, trong viện những cánh hoa màu xanh nhạt càng tôn lên vẻ rực rỡ, lá vàng nhảy múa đung đưa.

"Mẫu thân, chán quá!" Lăng Sương chống khuôn mặt nhỏ nhắn nói.

Lăng Tuyệt hơi hơi liếc Lăng Sương một cái, bưng điểm tâm Ly Yên mới làm tiếp tục ăn.

Ly Yên mỉm cười, trong mắt thoáng qua điều gì đó, "Chán sao? Vậy đi làm chút chuyện cho nương được không?"

Nghe vậy, hai mắt Lăng Sương lập tức tỏa sáng, "Được! Được ạ!"

Ly Yên thủ thỉ bên tai Lăng Sương vài câu, hai măt Lăng Sương càng hiện rõ hưng phấn, nở nụ cười quỷ dị.

"Tuyệt nhi, con đi cùng Sương nhi đi."

Lăng Sương đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mà lạnh như băng của Lăng Tuyệt, bĩu môi, "Tại sao lại bảo hắn đi cùng con chứ?."

"Võ công của Tuyệt nhi rất cao, con đi một mình sẽ gặp nguy hiểm, để Tuyệt nhi đi cùng con mẫu thân sẽ yên tâm hơn." Ly Yên có chút lo lắng, nhưng đã giao cho chúng làm, thì phải tin tưởng chúng, cũng coi như đây là rèn luyện cho chúng sau này.

"Ngươi tưởng là ta muốn đi cùng ngươi lắm à?" Lăng Tuyệt lạnh lùng phun ra một cấu, làm Lăng Sương nổi trận lôi đình.

"Tốt lắm, các con không được phép nội chiến với nhau, nhớ kỹ, phải đoàn kết biết không?" Ly Yên nghiêm túc dặn dò.

"Vâng ạ." Hai đưa nhỏ đồng thanh đáp.

Lăng Sương hào hứng trở về chuẩn bị, Lăng Tuyệt không đổi sắc trở về gian phòng của mình.

"Tiểu Yên, chúng nó đi đâu vậy?" Lăng Dạ Vũ vừa tới liền nhìn thấy hai đứa con của mình tránh đi, bình thường tiểu tử Lăng Tuyệt này dính Tiểu Yên rất chặt, tuyệt đối sẽ không né mình, vì sao hôm nay lại khác thường như thế?

"Ta bảo chúng đi làm ít chuyện rồi."

Lăng Dạ Vũ sủng nịch ôm lấy nàng, tùy miệng hỏi: "Chuyện gì cần hai đứa nó đi?"

Ly Yên ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu, biểu tình trên mặt giống như chẳng có gì nghiêm trọng, nhưng lời nói thì khiến đỉnh đầu Lăng Dạ Vũ như bị boom nổ.

"Cái gì? Nàng bảo bọn chúng tới chỗ Liễu Tư Nhiễm" Lăng Dạ Vũ kinh ngạc nhìn Ly Yên, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin.

Chúng nó còn nhỏ như vậy, việc này rất nguy hiểm.

"Ta sẽ phái người âm thầm bảo hộ chúng nó, chúng chỉ cần tôi luyện một chút là được."

Lăng Dạ Vũ không thể phản bác, ái thê đã quyết định thì không thể cãi lại, một khi đã như vậy, để cho chúng đi rèn luyện một chút cũng tốt.

Sau khi Lăng Tuyệt cùng Lăng Sương chuẩn bị tốt liền lập tức xuất phát đến Kỳ Tinh quốc, Lăng Sương thì hưng phấn chạy đi, dọc đường đi đều bị Lăng Tuyệt dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình.

Nửa đêm, chỉ có tiếng gió lay động. Trong phu Thừa tướng Kỳ Tinh quốc bỗng dưng xuất hiện hai bóng đen khẽ đáp xuống, thân thủ nhanh nhẹn hạ dược thủ vệ, thuận lợi đi tới khuê phòng của một nữ tử.

Hai mắt Lăng Sương sáng lên nhìn này gian phòng, chắc là gian phòng này rồi.

Lăng Sương thổi khói mê vào cửa sổ, mà Lăng Tuyệt lại đứng ở một bên nhìn, trong mắt là rõ ràng là khinh bỉ, ngu ngốc đần độn.

Lăng Sương cảm giác được suy nghĩ của hắn, quay đầu trợn mắt nhìn Lăng Tuyệt, rồi rón ra rón rén mà bước thẳng vào phòng.

Ai biết, mới vừa mới đẩy cửa phòng, lại bị chế trụ.

"Tưởng ai lớn mật như vậy, cũng dám xông vào sương phòng của ta, hóa ra chỉ là một đứa con nit." Liễu Tư Nhiễm giễu cợt nói, nhưng trong mắt nhưng cũng hiện lên có chút khó tin, thủ vệ trong phủ Thừa tướng canh chừng nghiêm ngặt, nó lại có thể tiến vào hạ thuốc mình.

Nàng vốn định đi ngủ, nhưng không ngờ lại cảm thấy có khói mê, tuy rằng này khói mê này khá mạnh, nhưng với tính nhạy cảm của nàng, vẫn không đủ, cho nên nàng bất động trước, chờ đợi kẻ thổi khói mê đi vào, thật không ngờ rằn, chỉ là một con nhóc 5, 6 tuổi mà thôi.

Lăng Sương âm thầm kêu không tốt, nữ tử này quả nhiên khó đối phó, bằng không mẫu thân cũng sẽ không bảo Lăng Tuyệt đi cùng mình.

"Nói, mày là ai? Vào bằng cách nào? Ai phái mày tới? Tới làm gì?" Trong mắt Liễu Tư Nhiễm lóe lên tia sáng tàn nhẫn, lạnh lùng chất vấn.

"Ôi, ngươi đột nhiên hỏi người ta nhiều vấn đề như vậy, người ta làm sao mà trả lời ngươi a?" Trên mặt Lăng Sương không có nửa phần khẩn trương, giọng nói non nớt vang lên, môi hơi hơi chu, có chút oán trách.

"Mày, " Liễu Tư Nhiễm áp chế cơn tức của mình, nói: "Được, trả lời vấn đề thứ nhất trước, mày là ai?"

Lăng Sương nhếch môi môi cười cười, bắt đầu tự kỷ, "Ta hả? Ta là Mỹ Lệ đáng yêu, sức quyến rũ vô hạn, thiên sinh lệ chất, không gì sánh kịp, thông minh tuyệt đỉnh … "

(*Thiên sinh lệ chất: Tư chất, vẻ đẹp trời sinh)

"Câm miệng." Thấy Lăng Sương còn định lảm nhảm thê. Liễu Tư Nhiễm không nén được con giận liền quát to.

Lăng Sương bất mãn bĩu môi, "Cái gì mà thôi chứ! Không phải ngươi bảo ta trả lời à? Lại bảo ta câm miệng."

"Tao hỏi mày là ai, ai bảo mày nói nhiều lời vô nghĩa như vậy?"

"Mấy cái này không phải vô nghĩa? Ngươi phải để cho ta nói xong! Bằng không làm sao ngươi biết ta là ai?" Lăng Sương chớp chớp đôi mắt to, con mắt trong suốt vô cùng, vô tội nói.

Liễu Tư Nhiễm không kiên nhẫn mở miệng nói: "Nói thẳng mày tên là gì mau."

"Ngươi đoán, ngươi đoán, ngươi đoán thử coi." Lăng Sương nháy nháy mắt với Liễu Tư Nhiễm.

"Mày có nói không, bằng không tao sẽ giết mày." Liễu Tư Nhiễm càng thêm tức giận, lạnh giọng uy hiếp.

Nhưng mà Lăng Sương vẫn như cũ không hề sợ hãi như trong tưởng tượng của Liễu Tư Nhiễm, mà là bĩu môi môi, nhẹ nhàng nỉ non, "Ngươi nếu giết ta ngươi cũng không biết được ta muốn làm gì? Là ai phái ta tới đâu!"

"Mày" Liễu Tư Nhiễm hoán toàn bị Lăng Sương chọc tức, "Nói mau."

Lăng Sương nghe vậy, giả vờ như cực kỳ phối hợp, "Được rồi! Ta nói."

Đang lúc Liêu Tư Nhiễm tưởng Lăng Sương chuẩn bị nói ra, thì Lăng Sương nhất thời kinh hô một tiếng, "YAA.A.A..! Ngươi vừa mới hỏi cái gì tới? Ta đã quên mất rồi"

Nhìn này khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ vô tội này, Liễu Tư Nhiễm thật có ý nghĩ muốn bóp chết ngay đứa bé này.

Nàng cũng không tin nàng không thể trị nổi một con nhóc.

Liễu Tư Nhiễm lấy một thanh chủy thủ từ trong ngực ra, ánh sáng nơi mũi đao sáng lóe làm người ta cảm thấy ớn lạnh, Liễu Tư Nhiễm cười đến khát máu, "Mày có tin tao dùng dao cắt bỏ từng khối thịt trên người mày khôn, tao xem mày có nói hay không?."

Lăng Sương mở to hai mắt nhìn cây chủy thủ trong tay Liễu Tư Nhiễm, lòng dạ nữ tử này thật độc ác, Lăng Tuyệt chết tiệt, huynh đi đâu rồi? Tại sao không đến cứu mình?

"Ha ha, có chuyện gì chúng ta có thể thương lượng được mà!" Lăng Sương ngượng ngùng cười cười, giống như đang nịnh nọt Liễu Tư Nhiễm.

"Trả lời câu hỏi của tao." Liễu Tư Nhiễm lạnh lùng nhíu mày.

Lăng Sương bĩu môi, "Ta tên là… "

Lời nói còn chưa kịp ra, đã thấy Liễu Tư Nhiễm ngã xuống.

"Lăng Tuyệt, rốt cuộc ngươi cũng tới." Lăng Sương nhìn thấy Lăng Tuyệt, trong mắt lóe lên tia sáng kích động.

Lăng Tuyệt nhàn nhạt liếc Lăng Sương một cái, "Xem ngươi còn dám xem nhẹ địch nhân hay không."

Nếu không phải hắn cẩn thận, luôn ở bên ngoài chờ cơ hội xuống tay, chỉ e hai người bọn họ đều mất mạng.

Lăng Tuyệt thừa dịp toàn bộ lực chú ý của Liễu Tư Nhiễm đều ở trên người Lăng Sương mới dám ra tay, bằng không lấy võ công của Liễu Tư Nhiễm chỉ sợ sẽ phát hiện hắn.

Lăng Sương không thèm để ý Lăng Tuyệt nói cái gì, chân nhỏ giẫm lên người Liễu Tư Nhiễm, "Xem ngươi còn dám cắt ta, độc phụ, tiện nhân… "

"Được rồi, chính sự quan trọng hơn." Lăng Tuyệt kéo Lăng Sương ra, nghiêm túc nói.

Lăng Sương không dám tiếp tục đá Liễu Tư Nhiễm đá té xỉu nữa, con ngươi lại trở nên hưng phấn, đi đến trước một bức tranh, nhẹ nhàng đẩy ra, nhìn thấy cái nút bằng đá này, nhẹ nhàng hướng bên phải mà xoay.

Một cánh cửa mở ra, Lăng Sương vui vẻ, "Đi mau."

Hai bóng đen lòng vòng dạo quanh, rốt cục nghe thấy âm thanh đao kiếm va chạm nhau.

Lăng Sương đi lên phía trước vài bước, đến một ngã rẽ, đầu nhỏ liền ngó vào thăm dò.


Chương 107


 Ánh mắt nhanh như chớp quét một vòng, Lăng Sương nhìn mấy hắc y nhân cách đó không xa.

Hai mắt lộ ra tươi cười giảo hoạt, lấy ra một vật thể màu đen hình cầu từ bên hông, linh hoạt ném tới một tên hắc y nhân.

Tên hắc y nhân kia phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, nhanh chóng né tránh, nhưng vẫn không thể nhanh bằng tốc độ nổ tung của quả cầu kia, một tầng sương màu vàng nổ ra, hắc y nhân không kịp bịt mũi đã ngã xuống.

Lăng Sương nở nụ cười đắc ý, đây chính là đạn khói mẫu thân mới nghiên cứu chế tạo ra không lâu, khi nổ tung sẽ tỏa ra khói dày đặc, cho dù võ công bọn hắn có cao tới đâu cũng không thể tránh được.

Nhưng mà tử sĩ làm sao có thể dễ đối phó như vậy, một đám tử sĩ mới ngã xuống, một đám khác đã nhanh chóng bịt lại mũi của mình, ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Lăng Tuyệt và Lăng Sương.

"Nguy rồi." Lăng Sương biến sắc, là nàng đã đánh giá quá thấp đám tử sĩ này, lại có thể chống chọi được khói độc của mẫu thân.

Võ công của hai người bọn họ đều thua kém so với đám tử sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, Lăng Sương khẩn trương nhìn Lăng Tuyệt, "Làm sao đây?"

Vẻ mặt Lăng Tuyệt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng lông mày đang cau chặt cho thấy tâm trạng của hắn bây giờ đang buồn bực.

Mắt thấy tử sĩ đang từng bước gần, Lăng Tuyệt hạ quyết tâm lấy ra cây tiêu, thổi lên, tiếng sáo du dương uyển chuyển, làm người ta dần dần bị sa vào đó.

Lăng Sương trợn to hai mắt nhìn Lăng Tuyệt, vẻ mặt đầy kinh ngạc, đây là Phệ Hồn thuật mẫu thân dạy, nhưng mà người sử dụng Phệ Hồn thuật cần phải có nội lực mạnh hơn đối phương, hoặc Tinh Thần lực mạnh hơn đối phương, nếu không sẽ phản phệ, nặng thì có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Võ công của Lăng Tuyệt so với lứa bạn cùng tuổi đã là rất đáng chú ý, nhưng mà đối với tử sĩ, mà hơn nữa lại là tử sĩ được huấn luyện nghiêm khắc nhiều năm, nội lực căn bản là không sánh nổi bọn họ, nếu cứ cố chấp dùng Phệ Hồn thuật, chỉ có thể dựa vào Tinh Thần lực cường đại mà thôi.

Trên trán của Lăng Tuyệt bắt đầu rịn ra mồ hôi, sắc mặt cũng tái nhợt, đôi mắt đen láy vẫn lóe lên tia sáng kiên trì như cũ.

Mấy tử sĩ trước mắt bị tiếng sáo thôi miên, ào ào tự giết lẫn nhau.

Hai mắt Lăng Sương ngập tràn nước mắt, nghẹn ngào nói: "Đủ rồi, đừng thổi nữa."

Giờ khắc này, nàng thật sợ sẽ mất đi ca ca duy nhất này, ngày thường mặc dù nàng nghịch ngợm, chưa bao giờ gọi hắn là ca ca, hắn cũng vẫn luôn lạnh như băng. Nhưng mà tình huynh muội sinh đôi làm sao có thể bỏ được chứ?

Nghe vậy, nhưng Lăng Tuyệt vẫn không có nửa điểm muốn hạ ống áo xuống, tiếp tục thổi, Tinh Thần Lực của hắn rất mạnh, nếu như ngừng thổi, đám tử sĩ này sẽ lập tức thức tỉnh.

Nước mắt Lăng Sương lã chã rơi xuống, lôi kéo tay Lăng Tuyệt nói, "Đủ rồi, mau dừng lại."

Nhưng Lăng Tuyệt vẫn bỏ qua lời Lăng Sương nói, điểm huyệt Lăng Sương, khiến Lăng Sương không thể bắn đạn khói được, Lăng Sương cắn môi nức nở, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, nàng biết hắn hắn đang bảo vệ nàng, nhưng nàng không cần, nàng tình nguyện đồng sinh cộng tử cùng hắn.

"Lăng tuyệt, ngươi mau dừng lại cho ta, ngươi dựa vào cái gì? Ngươi chẳng qua sinh sớm hơn ta có mấy giờ, ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta chuyện gì cũng phải nghe ngươi? Ta không cần, ngươi không phải là ca ca của ta, ngươi nhớ kỹ, ta là tỷ tỷ của ngươi, ta muốn làm tỷ tỷ ngươi, ngươi phải nghe lời ta, ngươi nghe thấy được không đó? Ta bây giờ ra lệnh cho ngươi dừng lại, mau dừng lại." Lăng Sương khàn giọng mà hét lên, nước mắt đã sớm ngập hết khuôn mặt nhỏ nhắn, nàng không muốn làm muội muội, không cần hắn bảo vệ nàng, không muốn để hắn một một gánh vác.

Lòng Lăng Tuyệt co rút đau đớn, đáy mắt che giấu đi đau đớn mãnh liệt đó, nhưng mà sắc mặt vẫn chẳng xao động, tiếng sáo cũng không có dừng lại, mãi cho đến khi đám tử sĩ chém giết xong, toàn bộ đều ngã xuống, Lăng Tuyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, từ từ đặt cây sáo xuống, khó hiểu nhìn Lăng Sương.

Đột nhiên cổ họng của hắn có một mùi tanh tưởi úp đến, sau đó liền hộc ra một ngụm máu tươi.

Lăng Sương vội vàng đỡ lấy Lăng Tuyệt, lo lắng hỏi: "Ngươi sao rồi?"

Lăng Tuyệt lau đi máu tươi nơi khóe miệng, hơi hơi mở miệng, "Ta không sao."

Bỗng dưng, một thanh âm tàn nhẫn tràn đầy lửa giận vang lên, "Nực cười, chúng mày dám giết chết tử sĩ của ta."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lăng Tuyệt thầm kêu không tốt, ban nãy chỉ đánh nàng ta hôn mê, vốn định mang nàng ta trở về để mẫu thân xử trí, không nghĩ tới nàng ta lại tỉnh nhanh như vậy.

Lăng Sương nhất thời sởn cả gai ốc, cái giọng nói này làm tâm người ta rét lạnh, nếu mình lại rơi vào tay của nữ nhân ác độc này tuyệt đối có kết cục bi thảm, huống hồ bây giờ Lăng Tuyệt lại bị thương, bọn họ căn bản đánh không lại nàng ta.

Lăng Sương chậm rãi xoay người sang chỗ khác, liền thấy khuôn mặt ngoan độc đang toan tính của Liễu Tư Nhiễm, lửa giận ngùn ngụt trong hai mắt nàng ta hận không thể thiêu cháy bọn họ đến không còn một mảnh.

Liễu Tư Nhiễm hạ chưởng tàn ác xé không khí mà tới, Lăng Sương vội vàng trốn tránh, Lăng Tuyệt thấy thế liền rút trường kiếm ra nghênh tiếp.

Lúc nãy ánh sáng quá ít, bây giờ sáng hơn Liễu Tư Nhiễm mới nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyệt có vài phần tương tự Lăng Dạ Vũ, lửa giận càng tăng lên ngùn ngụt, "Hóa ra chúng mày là tiểu tạp chủng, hôm nay ta sẽ giết chết chúng màu, để cho Mộc Ly Yên nếm thử tư vị thống khổ khi mất đi người thân."

Lăng Sương lấy thuốc bột ra định vẩy về phía Liễu Tư Nhiễm, nhưng lại bị Liễu Tư Nhiễm chế trụ, Liễu Tư Nhiễm hừ lạnh một tiếng, giọng nói tràn đầy khinh bỉ, "Mày nghĩ rằng tao còn có thể để mày có cơ hội dùng độc sao? Không hổ là con của Mộc Ly Yên, giống ả ta như đúc, chuyên dùng những thủ đoạn đê tiện như thế này."

"Không được phép vũ nhục mẫu thân của ta." Lăng Tuyệt nghe thấy thế, tàn nhẫn nói, trong mắt tóat ra một tầng hàn ý lạnh như băng.

Ở trong lòng của hắn, làm theo lời mẫu thân luôn là đúng, lời nói của mẫu thân hắn đều luôn luôn vâng lời vô điều kiện, bất kể nó là sai hay đúng.

"Chẳng lẽ không đúng sao? Mẹ mày chính là một tiện nhân đê tiện." Liễu Tư Nhiễm cười nhạo một tiếng, giễu cợt nói.

Nhưng nàng ta cũng hoàn toàn quên mất chính mình cũng là người như vậy, bởi vì nàng ta cũng chuyên đi hạ độc người khác mà không phép kẻ khác hạ độc mình đấy thôi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyệt rét lạnh một mảnh, không để ý thương tổn trên người, lấy trường kiếm đâm tới Liễu Tư Nhiễm.

"Ồ, thẹn quá hóa giận rồi."

Mặc dù hai người đánh một người, nhưng Liễu Tư Nhiễm vẫn chiếm ưu thế như trước, vẻ mặt thoải mái, nhưng trong mắt mang theo sát ý kiên định.

Trong lúc chưởng phong của Liễu Tư Nhiễm sắp đánh úp về phía Lăng Tuyệt, mấy luồng nội lực ngăn trở của tập kích của nàng ta lại.

Bỗng nhiên, Ngũ sát cùng nhau xuất hiện, đồng thanh hỏi: "Các con không sao chứ?"

Lão Đại đã sớm phái bọn hắn đi theo hai đứa nhóc này, Lão Đại từng nói, chỉ khi nguy cấp mới xuất thủ, bằng không lần tôi luyện này chúng nó sẽ không thành công.

"Các ngươi …" Lăng Sương ngạc nhiên, mang trên hiện lên vẻ hoang mang.

"Là Lão Đại phân phó chúng ta bảo hộ các con, các con đi nhanh đi!" Tuyết nhỏ nhẹ giải thích, nếu không phải hai đứa có chuyện thì nhất định Lão Đại sẽ bắt bọn họ huấn luyện nữa mất.

Nhưng mà bọn họ cũng thật khó khăn, lão đại ra lệnh, không ở tình huống tánh mạng bị uy hiếp, không cho phép ra tay.

"Hừ, Mộc Ly Yên quả nhiên gian trá, hôm nay ta sẽ một lưới bắt hết các ngươi." Vẻ mặt Liễu Tư Nhiễm ngoan tuyệt, lạnh lùng nói.

Nghe vậy, Tuyết bỗng dưng mỉm cười, "Tốt! Xem ai một lưới bắt hết."

Nàng vẫn không hề quên lần trước bởi vì sơ ý thất thủ nên không bắt được Liễu Tư Nhiễm, lần này nàng phải dẫn ả ta trở về gặp Lão Đại.

Liễu Tư Nhiễm cười nhạo, trong mắt tràn đầy khinh bỉ, "Chỉ bằng các ngươi cũng muốn ra khỏi đây? Nằm mơ, vẫn là suy nghĩ xem nên làm thế nào thông tri cho Mộc Ly Yên đến nhặt xác cho các ngươi đi!"

"Đừng tự tin quá mức, tránh đến cuối cùng không chấp nhận nổi đả kích." Tuyết thâm ý nói.

Nhưng mà Liễu Tư Nhiễm lại chẳng thèm để ý đến, hướng bên ngoài ra lệnh một tiếng nói: "Người đâu, mau bắt bọn họ lại."

Gió nhẹ thì thảo thổi qua, bên ngoài yên lặng không hề có một chút động tĩnh, trong mắt Liễu Tư Nhiễm thoáng qua một chút nghi hoặc, trong đầu bỗng dưng nhớ lại lời Tuyết vừa nói.

Chẳng lẽ …

"Các ngươi đã làm cái gì?" Hai mắt Liễu Tư Nhiễm tràn đầy lửa giận, đè thấp giọng nói ngoan tuyệt.

"Đúng như ngươi nghĩ đấy, làm một chuyện tốt mà thôi." Tuyết nhẹ giọng cười, nói ra một câu ý vị thâm trường.

Bỗng dưng, một nam tử đi đến, cung kính nói với Tuyết: "Cô nương, muốn bắt nàng dâng lên không?"

Liễu Tư Nhiễm kinh ngạc nhìn nam tử kia, nghiễm nhiên Lâm Thừa Tướng sớm đã bị mình hạ độc.

"Lâm Thừa Tướng, ngươi đang làm gì đó? Chẳng lẽ ngươi không muốn giải dược của ngươi sao?"

Lâm Thừa Tướng hừ lạnh một tiếng, "Độc của ta sớm đã được giải, ngươi nghĩ rằng ta còn có thể chịu sự khống chế của ngươi sao?"

Hai mắt lãnh của Liễu Tư Nhiễm nheo lại, đã giải? Nhất định là chuyện tốt của Mộc Ly Yên làm.

Nàng không cam lòng, chuyện tốt lại bị ả phá hư.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_47
Phan_48
Phan_49 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog